Bất chấp cảnh báo cánh cửa tầng trệt đang rất nóng từ dòng người hoảng loạn bỏ chạy, người mẹ vẫn dùng tay trần, bằng chút sức lực ít ỏi còn lại bật tung cảnh cửa trước khi ngã gục xuống vì kiệt sức.
Đó là câu chuyện của chị Nguyễn Ngọc Thị Bích Đan (SN 1983), người dân sống tại tầng 9 của chung cư Carina Plaza (đường Võ Văn Kiệt, quận 8, TP.HCM), nơi xảy ra vụ cháy kinh hoàng khiến 13 người thiệt mạng.
Sau khi điều trị tại bệnh viện và sức khỏe đã ổn định, chị Đan chia sẻ lại câu chuyện thoát chết thần kỳ của gia đình mình bằng việc kể lại với đứa con gái nhỏ.
Hành trình vượt qua cõi chết
Bố và mẹ thường hay xem phim hành động và nhiều phim có nội dung về đấu tranh sinh tồn. Bố thường hay nói rằng: "Mình mà rơi vào hoàn cảnh ấy, chắc em không thể vượt qua được đâu, em yếu quá".
Vậy mà ngày hôm nay, nó đã thật sự, thật sự xảy ra với gia đình mình và cứ nghĩ là trong mơ, hay trong phim, nhưng chúng ta đã thoát được.
Hình ảnh dòng người hoảng loạn bỏ chạy trong vụ cháy chung cư Carina rạng sáng 23/3.
Tầm 1h40, tự nhiên mẹ giật mình thức dậy, nghe âm thanh lạ giống câu chuyện trong một bộ phim mà cả gia đình chúng ta là người xem. Mẹ mở cửa sổ nhìn xuống. Cháy! Khói phía tòa nhà mình đang ở. Mẹ kêu bố dậy, mẹ bế Ella (1 tuổi), bố bế Kathy (3 tuổi).
Nhưng chúng ta không biết cháy từ hướng nào, càng chạy, khói phía cầu thang càng nhiều. Vẫn cứ chạy. Từ tầng 9, chạy xuống đến gần tầng 4, thấy đoàn người khác từ dưới chạy ngược lên: "Nóng, nóng lắm! chạy ngược lên thôi!".
Thế là chạy theo ngược lên, ai đó nói lên tầng 14. Mẹ chợt nghĩ đến những bài học về an toàn PCCC và thoát hiểm khi cháy. Khói là kẻ giết người, tầng 14 sẽ có khói nhiều nhất.
Mẹ gọi cho cậu Đằng hỏi: "Có cháy tầng trệt không?". Cậu Đằng nói: "Không, chạy ra tầng trệt đi, nhanh lên, nhanh lên".
Mẹ la lên: "Bố ơi, tầng trệt, tầng trệt". Mẹ cùng Ella chạy từ tầng 10, chạy trở ngược lại tầng trệt, đến nơi, vẫn thấy nhóm người nói "nóng quá, nóng quá, cửa đóng rồi, không mở được, nóng quá!".
Mẹ cứ mặc kệ, mẹ chạy xuống, nhìn thấy cánh cửa, nóng thật, rất rất nóng. Mẹ nghĩ, đây là cửa thoát hiểm, không thể nào bị kẹt, vì cửa đóng bằng cơ mà, và nó chỉ có thể mở được từ bên trong. Mình có thể mở được mặc dù rất nóng.
Hình ảnh cả gia đình chị Đan an toàn rời khỏi đám cháy và đang nhập viện.
Mẹ biết lúc này, Ella củ mẹ đang rất mệt, mẹ cũng đã rất đuối sức. Thế là mẹ mở bật cánh cửa ra như một phép màu.
Mẹ la lớn lên: "Cửa mở được rồi, cửa mở được rồi. Bố ơi!". Ngay sau khi mở được cách cửa, mẹ ngã quỵ xuống, mẹ không thở được nữa, khói mù mịt, không thấy gì cả.
Nhưng mẹ cảm nhận được Ella của mẹ vẫn đang động đậy. Ella của mẹ rất kiên cường, mẹ đã gượng đứng dậy: "Sắp đến rồi con ơi, mình sắp đến rồi!". Kìa là cầu thang, nơi mình đón Uber mỗi ngày, kia là cậu Đằng đang đứng đợi chúng ta.
Niềm hạnh phúc khoảnh khắc đoàn tụ
Mẹ quay lại tìm nhưng không thấy bố và Kathy của Mẹ đâu. Sao trong đoàn người ấy không có họ? Mẹ như chết đi. Họ bị kẹt rồi.
Mẹ gào thét, kêu cứu người với tất cả bảo vệ, hàng xóm, lính cứu hỏa nhưng không ai dám vào trong. Mẹ chạy lại thêm lần nữa, mọi người níu mẹ lại. Lúc này mẹ cảm thấy thế giới của mẹ như dập tắt, hết thật rồi.
Mẹ chỉ biết ngồi bệt xuống đất cầu nguyện.
Điện thoại mẹ reo, số lạ. Mẹ nghe máy, là bố. Bố hỏi: "Mẹ và Ella an toàn chưa? Bố lạc mất mẹ nên chạy lên trên tìm. Giờ bố cùng đoàn người ở lầu 1, đang tìm cách xuống".
Một lát sau, bố gọi, bố ở sân tennis. Bố và Kathy đã thoát ra được rồi. Hai bố con của mẹ rất dũng cảm và kiên cường.
Còn nữa, chị giúp việc đâu? Chúng ta đã lạc nhau khi cùng chạy xuống cầu thang. Liên lạc, gọi điện, chị ấy đang bị kẹt ở tầng 7.
Cậu Đằng ở lại chờ giải cứu Daisy (chị giúp việc-PV), bố mẹ đưa 2 con và cô Hằng bụng bầu chạy vào bệnh viện trước. Một lúc sau, cậu Đằng báo: "Daisy thoát ra được rồi!"
Thế là cả nhà an toàn nhập viện. Mẹ bị nặng nhất nên phải nằm khu chăm sóc đặc biệt.
Nhờ cậu Đằng cho mẹ biết tầng trệt không cháy, nhờ Ella kiên cường, nhúc nhích mà mẹ tỉnh dậy khi quỵ gối gần như ngất đi.
Nhờ Kathy kiên cường cho bố có động lực dũng cảm, nhờ tình yêu của bố, mẹ dành cho Kathy và Ella, nhờ tình thương người với nhau mà Daisy đã vượt qua được mặc dù bất đồng ngôn ngữ.
Cảm ơn các dũng sĩ của gia đình chúng ta đã kiên cường, đây là tình yêu của mẹ. Mẹ yêu cả nhà!