Tôi sốc khi vợ nói cả nhà cả cửa còn 70 triệu đồng, trong khi thu nhập hai đứa 60 triệu/tháng cô ấy giữ hết, giấc mơ mua căn hộ chung cư mini trả góp tan thành khói.
Tôi viết những dòng này với cảm giác bất lực, chán nản, vừa thương vừa giận, và lo sợ tương lai mịt mờ. Mới đây lướt mạng, tôi đọc được tâm sự của ông chồng đưa vợ 60 - 70 triệu đồng mỗi tháng nhưng cuối năm chỉ tiết kiệm được 150 triệu mà thấy cám cảnh vì giống hoàn cảnh của mình đến lạ lùng.
Vợ chồng tôi cưới nhau 3 năm, có một con trai 2 tuổi. Cả hai đều quê tỉnh lẻ, lên Hà Nội lập nghiệp với hi vọng có ngày mua được một căn chung cư nho nhỏ. Ngày mới cưới, thu nhập của tôi chỉ khoảng 30 triệu đồng/tháng. Hai năm vừa rồi, tôi cố gắng cày cuốc, nhận thêm việc làm thêm, tăng ca, lại được đề bạt lên trưởng phòng nên thu nhập tăng lên hơn 40 triệu.
Tôi làm việc từ sáng đến tối, có những hôm mờ mắt đến tận 23h. Về đến nhà nhìn con đã ngủ say mà thương đến nghẹn ngào, nhưng tôi luôn tự nhủ phải cố gắng vì gia đình, vì tương lai.
Ngày mới cưới, tôi đưa vợ 15 triệu đồng mỗi tháng, phần còn lại giữ để đầu tư. Nhưng đời không như mơ, mấy lần đều thua lỗ. Vợ giận, cho rằng tôi không biết lo xa, cũng không biết làm ăn nên đòi quản lý tài chính gia đình. Có lần cô ấy giận quá, đang mang bầu nặng nề mà xách đồ về quê ở hẳn một tuần vì tôi không chịu đưa hết lương.
Một phần vì sau mất lần thất bại, tôi chưa nghĩ ra cách đầu tư nào hiệu quả, phần vì sức ép của vợ, phần thấy bố mẹ mình cũng sống theo kiểu phụ nữ là tay hòm chìa khóa nên cuối cùng tôi tặc lưỡi tự nhủ thôi thì chiều vợ, miễn là cô ấy quản lý tốt. Từ đó, tôi đưa hết cả lương chính lẫn lương phụ, chỉ giữ lại 5 - 6 triệu đồng cho các chi phí cá nhân và xã giao. Khi cần chi khoản gì, tôi đều phải nhắn vợ chuyển tiền.
Một năm trở lại đây, thu nhập của chúng tôi khoảng 60 triệu đồng/tháng, gồm 40 triệu của tôi (không bao gồm phần tôi giữ lại chi tiêu cá nhân), gần 20 triệu của vợ. Chi phí cố định khoảng 25 triệu đồng gồm 6 triệu thuê nhà, 5 triệu tiền học cho con, còn lại là ăn uống, điện nước, xăng xe, chi phí khác...
Tính sơ sơ, mỗi tháng đáng ra phải tiết kiệm được khoảng 30 triệu đồng. Thế mà mới đây khi tôi hỏi: “Một năm rồi tiết kiệm được bao nhiêu?”, vợ trả lời gọn lỏn: “Còn 70 triệu trong tài khoản".
Tôi đứng hình mất vài giây. Tôi nghĩ dù cô ấy có tiêu kiểu gì thì cũng phải còn ít nhất 100 triệu, đằng này…Khi hỏi, vợ chỉ nói: “Anh không hiểu được đâu, chi tiêu gia đình tốn lắm".
Một buổi tối, khi vợ ngủ say, tôi lén kiểm tra điện thoại cô ấy. Không phải vì nghi ngờ điều gì xấu, mà vì tôi lo cô ấy bị dụ dỗ đầu tư linh tinh hoặc lừa đảo. Không hề có dấu hiệu gì bất thường, cho đến khi tôi nhìn thấy thông báo trừ tiền ở màn hình chờ.
(Ảnh minh họa AI)
Trong ngày hôm đó, vợ tôi tiêu 5 - 6 triệu đồng. Các khoản hiện lên liên tục: 1 triệu, 2 triệu, 3 triệu đồng. Tôi thấy nghẹn lại. Một tháng công nhân đi làm vất vả bằng đúng một ngày vợ tôi chi tiêu.
Tôi lục lại lịch sử thanh toán và sốc hơn khi biết cô ấy tiêu phần lớn vào những khoản không cần thiết. Cô ấy thuê đội decor Trung thu hết 1 triệu và mời bạn bè đến chụp ảnh sống ảo; mua bộ đồ Halloween 1,5 triệu cho con, make-up mẹ con 2,5 triệu, tổng 5 triệu chỉ để check-in đăng lên mạng xã hội.
Ngày nào đi làm cũng cô ấy cũng ăn uống sang chảnh, check-in quán xịn, trung bình 200 nghìn đồng/ngày cho đồ uống và bữa trưa; thi thoảng hứng lên lại đặt mua vài món thời trang vài triệu. Những khoản này nhỏ thì nhỏ, nhưng cộng lại một năm là con số khổng lồ.
Điều khiến tôi đau nhất không phải số tiền, mà là cách vợ nghĩ. Tôi ăn cơm trưa miễn phí ở công ty, đi lxe máy, hạn chế tiêu pha. Tôi luôn tin rằng ai đi làm đều biết quý đồng tiền. Nhưng với vợ tôi, tiền tôi đưa dường như không phải mồ hôi nước mắt. Cô ấy quan niệm sống là để hưởng thụ. Quan điểm đó đúng nếu gia đình có điều kiện. Còn gia đình tôi không nhà, không tài sản lớn, thu nhập chỉ tạm đủ sống.
Tôi vốn định tích cóp được một khoản ban đầu rồi vay dài hạn để mua căn chung cư mini, nhưng với kiểu tiêu tiền của vợ thì đành gác lại, vì làm được đồng nào tiêu sạch đồng đó thì lấy gì trả nợ.
Đọc bình luận trên mạng, nhiều người khuyên: “Không đưa tiền cho vợ nữa, để cô ấy tự lo thì sẽ biết sợ". Nhưng tôi biết tính vợ tôi. Chỉ cần tôi làm vậy, cô ấy sẽ lại bỏ về nhà mẹ đẻ, thậm chí đòi ly hôn thật. Cô ấy từng nói: “Không có đàn ông này thì có đàn ông khác, nhưng con tôi phải sống đủ đầy".
Tôi yêu vợ, thương con. Tôi không muốn cảnh gia đình tan vỡ, càng không muốn con trai lớn lên thiếu bố. Nhưng để vợ tiếp tục quản lý tiền theo cách này, tôi thật sự lo lắng. Nhiều đêm tôi nghĩ phải chăng tôi quá nhu nhược. Nhưng nếu ai ở trong hoàn cảnh của tôi sẽ hiểu giữ tiền không khó, giữ vợ con mới khó.
Tôi phải làm gì để giữ được cả gia đình lẫn tương lai? Mua nhà Hà Nội thì xa vời. Tiền tiết kiệm chẳng đủ. Vợ lại tiêu xài không kiểm soát. Mà tôi sợ mất gia đình, sợ cảnh con tôi lớn lên trong cảnh bố mẹ cãi vã.
Tôi chia sẻ câu chuyện này không phải để than thân, mà để xin lời khuyên thật lòng. Liệu tôi có nên bàn lại chuyện tài chính một cách nghiêm túc, hay nên đề nghị tách bạch tài khoản, mỗi người quản lý một phần? Tôi có nên kiên quyết hơn, dù biết vợ sẽ phản ứng mạnh?