Tôi khẳng định, ông Tài đó đã bán con hổ cho bọn nấu cao hoặc đã giết con hổ. Sự thật sẽ là sự thật. Hãy tin tôi đi. Ông Tài mà không bán con hổ đó, tôi chỉ là con chó… Không bằng con chó!”

Con hổ Leng (76 tin)
con ho leng ky 56 Con hổ Leng (Kỳ 55)
con ho leng ky 56 Con hổ Leng (Kỳ 54)
con ho leng ky 56 Con hổ Leng (Kỳ 53)

Ông Tài trở về nhà và con Lếch sủa oang oang như báo cho cả bản rằng chủ nhân đã về. Ngay lập tức, Trưởng bản Pờ Văn Minh và kiểm lâm Phú chạy sang. Họ kể lại với ông tình hình những ngày ông đi.

Nghe xong những điều mọi người kể, ông Tài cười nhạt, nói với vẻ bất cần:

- Con Leng đi rồi. Bây giờ ai muốn làm gì tôi thì làm.

Phú hỏi ông Tài:

- Bác thả nó về chỗ khu rừng nào?

Ông Tài nói dối:

- Tôi đưa nó về chỗ gần mỏ Muối như hôm nọ đã nói với anh.

Cả Pờ Văn Minh và Phú đều gật gù:

- Chỗ đấy là phải, vẫn còn nhiều thú. Mà sắp đến mùa thú về đấy uống nước rồi. Nó cũng dễ kiếm miếng ăn hơn.

Rồi ba người bàn nhau làm báo cáo gửi lên Chi cục tỉnh. Trong báo cáo cũng chỉ nói rằng ông Tài đưa con Leng đi nương nhưng nó bỏ đi mất, ông đã tìm nó 4 ngày trong rừng nhưng không thấy. Báo cáo chỉ có vậy thôi, cũng không nhận lỗi, không nhận trách nhiệm và cũng chẳng đề xuất cái gì cả.

Ông Tài sang nhà bà Seo Mẩy. Ông thắp hương và lầm rầm khấn xin bà phù hộ cho con Leng được mạnh khỏe.

***

Chỉ vài ngày, việc con hổ Leng đã bỏ đi lan truyền khắp huyện. Và ngoài Chi cục Kiểm lâm sau khi nhận được báo cáo của Trạm Kiểm lâm Mường Mun thì Chi cục trưởng Hoàng Văn Đạt nổi nóng. Trong buổi họp giao ban đầu tuần, ông Đạt cho đọc báo cáo của Mường Mun rồi nói như gào lên:

- Các anh thấy tôi nói có sai đâu, cứ bảo rằng ông ấy là người yêu rừng, quý thú… Đấy yêu như thế đấy, quý như thế đấy. Giả nhân giả nghĩa, nuôi cho con hổ nó lớn lên rồi đem bán cho bọn nấu cao. Bây giờ biết ăn nói thế nào với lãnh đạo Bộ và bên tổ chức Bảo vệ động vật hoang dã họ hỏi thì trả lời sao đây. Tôi đã giao cho Hạt Kiểm lâm Mường Báng và Trạm Kiểm lâm Mường Mun giám sát việc ông ấy nuôi hổ nhưng lại để ông ấy mang đi bán. Tôi đề nghị bên pháp chế làm văn bản báo cáo Công an tỉnh đề nghị cho khởi tố điều tra về việc ông Tài mang bán hổ và có hình thức xử lý bằng pháp luật nghiêm minh.

Anh Trưởng ban Pháp chế đứng lên:

- Báo cáo đồng chí Cục trưởng, theo tôi nghĩ, việc này cũng không cần thiết phải như vậy. Bởi nếu con Leng bỏ đi thật thì sao. Mùa này là mùa động dục của loài hổ thì nó bỏ vào rừng ở với bọn hổ khác là chuyện đương nhiên. Mà nó bỏ đi như thế là may đấy, nó ở nhà khi lên cơn động dục nó hung dữ, nó vồ chết người thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

Ông Đạt quắc mắt:

- Căn cứ vào đâu mà anh bảo nó sắp đến lúc động dục?

- Báo cáo anh, tôi đã đi học về nuôi dưỡng hổ hoang dã ở bên Trung Quốc tôi biết, hổ từ lúc đẻ ra cho đến lúc sinh sản được chỉ có hơn 1 tuổi thôi mà con Leng ở với ông Tài nếu tôi nhớ không nhầm thì đã hơn 18 tháng rồi. Hơn nữa chứng cứ ở đâu để bảo rằng ông ấy mang con hổ đi bán?

Đạt khó chịu:

- Hay nhỉ? Bây giờ có cái lối cấp trên chưa nói xong thì cấp dưới đã cãi xong. Vậy thì hãy nghe tôi ra lệnh đây: Làm báo cáo về việc ông Tài bán hổ và đề nghị Công an tỉnh cho mở cuộc điều tra. Và cũng gửi một văn bản vào cho Trạm Kiểm lâm Mường Mun yêu cầu ông Tài trả lại toàn bộ số tiền mà chúng ta đã cấp cho ông ấy trước đây để nuôi con hổ, tính cả bao nhiêu bình sữa nữa. Tiền nhà nước chứ có phải vỏ hến đâu.

Bà Chi cục phó tên là Oanh giơ tay xin phát biểu:

- Tôi xin đồng chí Cục trưởng hãy bình tĩnh. Theo tôi là cứ nên giao cho Kiểm lâm Mường Mun và Hạt Kiểm lâm Mường Báng phối hợp với nhau điều tra xem việc mất con hổ là do nó bỏ đi hay do ông Tài bán. Còn nếu thực sự con hổ đó bị bán cho bọn nấu cao thì tôi cam đoan với các anh chỉ 10 ngày nữa thôi sẽ có bọn đến nói với các anh rằng, chúng em đang có cao hổ thật đây. Việc đòi lại tiền đã trợ cấp cho ông ấy nuôi con hổ thì không nên, nó đáng là bao nhiêu đâu.

Đạt xua tay:

- Thôi cứ làm báo cáo gửi sang tỉnh để công an họ xử lý.

Cũng trong ngày hôm ấy, một văn bản báo cáo về việc con hổ Leng bị mất và đề nghị Công an tỉnh cho điều tra được đóng dấu hỏa tốc và được gửi đến Giám đốc Công an tỉnh Nguyễn Huy Trực.

Ông Trực đọc công văn xong rồi ông vỗ tay, ông nói với Phó giám đốc chỉ huy cảnh sát:

- Hoan hô Tài, anh giỏi lắm, giỏi lắm. Tôi biết ngay là sớm muộn anh cũng sẽ thả con Leng về rừng mà. Phải thế chứ. Thế mới xứng đáng là Công an Vũ trang Mường Mun.

Anh Phó giám đốc chỉ huy cảnh sát xem công văn rồi hỏi ông Trực với vẻ băn khoăn:

- Anh ạ, nhưng họ làm công văn như thế này thì mình cũng phải điều tra chứ, không họ lại nghĩ mình bao che thì sao.

con ho leng ky 56
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Ông Trực cười hà hà:

- Thì vẫn cứ cử một tổ hình sự vào điều tra. Nhưng bảo anh em về nhà ông Tài mà uống rượu, không phải bới lông tìm vết làm gì. Còn trong báo cáo thì cứ nói là con Leng bỏ đi mất, thế là xong. Mà cậu dặn Phòng Cảnh sát hình sự chọn mấy anh em cũng là những người yêu thú ấy. Có thế anh em mới đồng cảm với ông Tài. Khi nào vào cho tôi biết để tôi gửi quà cho anh ấy. Tôi viết cho anh ấy một lá thư.

Mười ngày sau, một tổ cảnh sát hình sự do Đội trưởng Đội Trọng án là Đại úy Quyết chỉ huy vào nhà ông Tài, mang theo 3kg lương khô, 2 đôi pin và một lọ thuốc bổ của ông Trực gửi cho ông Tài, kèm theo lá thư.

Ông Tài run rẩy bóc lá thư: “Anh Tài thân mến! Trước hết tôi xin lỗi anh là bấy lâu nay không đến thăm anh. Cháu Minh học ở bên Liên Xô rất tốt, cháu rất chịu khó học và mong muốn của cháu chỉ là sau này được về công tác tại huyện. Anh hoàn toàn có thể tự hào về cháu. Còn về việc con Leng bỏ vào rừng, tôi thấy đây là chuyện bình thường và tôi không tin rằng anh lại có thể bán con Leng cho ai đó như lời thiên hạ đồn đại. Tuy nhiên, con Leng là loài thú được bảo vệ đặc biệt và Kiểm lâm tỉnh cũng đã đưa vào danh sách báo cáo lên trên, bây giờ nó bỏ đi hay vì lý do nào đó thì cũng phải có điều tra báo cáo lên trên. Việc này anh thông cảm. Cá nhân tôi không bao giờ tin là anh đã làm điều gì không phải với cả con Leng, với rừng Mường Mun. Chúc anh mạnh khỏe và mong sớm có dịp tôi cùng một người nữa mà anh rất yêu quý được ngồi uống rượu với nhau”. Ký tên Nguyễn Huy Trực.

Và dưới dòng ký tên ông Trực không ghi là Giám đốc Công an tỉnh mà ghi là nguyên Chính trị viên Đồn Mường Mun.

Đọc xong lá thư, ông Tài cứ băn khoăn không hiểu câu cuối, ông Trực viết “và mong sớm có dịp tôi cùng một người nữa mà anh rất yêu quý được ngồi uống rượu với nhau” là thế nào? Ai là người “mà anh rất yêu quý”? Ông Tài ngồi thừ ra và điểm lại những người mà ông thân thiết khi ở Đồn Mường Mun. Cũng có vài người mà người đầu tiên là Vũ Minh Tâm. Nhưng Tâm đã hy sinh, Đồn Mường Mun đã làm lễ truy điệu. Ông Tài vẫn nhiều lúc nhớ về buổi lễ đó. Trong buổi lễ, ông chỉ nghĩ đến hình ảnh của Sáo và thằng bé Minh lúc đó. Lúc ấy, ông muốn chạy lên, ôm lấy chiếc quan tài phủ lá cờ nhưng trong đó chỉ có một đoạn thân cây chuối và một quân phục với quân hàm Chuẩn úy. Ông muốn nói nói to lên là thằng bé Minh ông nuôi rất mạnh khỏe và ông hứa sẽ nuôi dạy nó nên người…Ý muốn đó thoáng đến nhưng rồi lại bị lý trí của ông át đi “Vớ vẩn, đang lúc mọi người bày tỏ lòng thương tiếc và căm thù giặc đến ngút trời thế này, mà đi nói chuyện đó lúc này, không khéo lại thêm vạ”. Nhưng chả hiểu sao, lúc đó Nguyễn Huy Trực lại cầm chặt bàn tay ông Tài và như muốn giữ ông. Bây giờ nhớ lại, ông Tài thấy có điều lạ là trong buổi lễ, ông Trực đọc điếu văn và, đến phần tuyên thệ do đồn trưởng đọc và một số cán bộ, chiến sĩ lên phát biểu cảm nghĩ về Vũ Minh Tâm thì ông Trực lại đi xuống hàng dưới, đứng cạnh ông Tài, khi đó đã bị kỷ luật giáng cấp từ chuẩn úy xuống thượng sĩ, và chuyển đi chăn ngựa. Ông đứng cạnh ông tài và cầm tay ông Tài rất chặt. Lúc ấy, ông đã muốn rút khỏi tay ông Trực nhưng nghĩ người ta là cấp trên, cầm tay mình mà rút ra là không được.

Người mà ông Tài yêu quý nhất là Tâm thì không thể sống lại mà về uống rượu. Còn một người nữa mà ông Tài cũng rất thân thiết là Bùi Văn Liên, chiến sĩ liên lạc của đồn. Ông thân với Liên là bởi vì Liên cũng yêu quý loài vật như mình. Giữa hai người như có một sợi dây tình cảm nối với nhau. Mặc dù Liên kém ông Tài ngót chục tuổi, nhưng với họ, hầu như không có khoảng cách. Liên xưng “ông, tôi” với ông Tài và nhiều khi còn nhờ ông giặt hộ quần áo. Liên là người ở ngoại thành Hà Nội, da trắng, môi đỏ như con gái. Liên làm báo tường rất hay, khéo tay vẽ vời và làm thơ lục bát anh em rất thích. Liên thuộc lòng Truyện Kiều, Chinh phụ ngâm khúc và hay đọc cho ông Tài nghe rồi lại còn giảng giải những điển tích trong truyện Kiều. Liên là con một cán bộ cao cấp của Bộ Công an. Liên kể rằng, vì anh có nét nghệ sĩ, nên ông bố muốn con phải được rèn luyện trong môi trường gian khổ và nghiêm khắc, cho nên bắt anh đi Công an vũ trang khi vừa học xong lớp 10. Và thay vì cho con ở một đơn vị nào đó tại Hà Nội thì ông lại yêu cầu Bộ Tư lệnh Công an vũ trang “tống nó đến nơi xa nhất, gian khổ nhất, và không được quay về xuôi nếu chưa hết ba năm”. Vậy là Liên được đưa lên Đồn Mường Mun và làm liên lạc. Ở đồn, làm liên lạc cũng là công việc nhàn nhất và an toàn nhất, lại được ở cạnh chỉ huy nên cũng không phải chịu khổ như lính trinh sát hay anh em công tác cơ sở. Liên thích chăm sóc chó, ngựa, và cũng thích đi săn, thích học võ mà với khoản này thì ông Tài luôn được coi là “sự phụ”…Trong một lần đi rừng, do chủ quan, Liên bị nước lũ cuốn. Hôm đó, nếu không có ông Tài nhanh trí, chặt ngay cây chuối rừng, đuổi theo rồi ném cho Liên bám vào thì chắc khó thoát chết. Từ đấy, hai người rất gắn bó với nhau. Liên ở đồn được gần hai năm thì được điều ra tỉnh. Hôm Liên đi, ông Tài khoác balô hộ Liên và tiễn anh hơn chục cây số mới quay về. Ông Tài cũng vài lần nhận được thư Liên, nhưng sau đó, Liên được đưa về Hà Nội, đi học Liên Xô và nghe nói là đi làm tình báo ở nước ngoài, dưới cái vỏ tùy viên báo chí, và thế là từ đấy bặt tin nhau.

Thư ông Trực viết vậy, người đó, chắc chỉ có là Liên. Nhưng nghĩ đến Liên, lòng ông nguội lạnh. Ông chả mong gì gặp lại người mà khi có chức quyền lại quên đồng đội cũ. Tất nhiên, ông cũng biết mình phận mỏng, lại nghèo và ở nơi heo hút thế này, mọi người có lãng quên cũng là lẽ thường.

Đêm hôm đó, ông không sao ngủ được. Trong giấc ngủ chập chờn, ông cứ thấy như hiện ra trước mắt những gương mặt đồng đội thân yêu của Đồn Công an vũ trang Mường Mun này ấy.

Đội trưởng Quyết và hai cán bộ điều tra ở lại Mường Mun ba ngày. Họ cũng đi gặp gỡ một số cán bộ bản, xã “hỏi cung” ông Tài một buổi sáng, rồi đi chụp ảnh chuồng hổ… Và trong báo cáo kết quả điều tra, họ khẳng định: “Việc ông Tài hết lòng chăm sóc và bảo vệ con hổ mang tên Leng là có thật. Còn việc con hổ Leng bỏ đi thì rất có thể là con Leng đã đến tuổi sinh sản, nên nó bỏ đi tìm hổ đực… Không có chứng cứ nào thể hiện ông Lý Văn Tài đã bán con hổ đó cho người khác hoặc giết nó để nấu cao…”.

Nửa tháng sau đó, Cục Kiểm lâm tỉnh nhận được kết luận điều tra của Công an tỉnh. Hoàng Văn Đạt nghe Tuân, Trưởng ban Pháp chế đọc xong kết luận thì cười khẩy: “Chúng nó bao che cho nhau. Thật đúng là xã hội này loạn lắm rồi. Để tôi đi điều tra, nội trong bảy ngày sẽ ra sự thật. Ông là Trưởng ban Pháp chế, ông ghi vào sổ cho tôi, là ngày hôm nay… Tôi khẳng định, ông Tài đó đã bán con hổ cho bọn nấu cao hoặc đã giết con hổ. Sự thật sẽ là sự thật. Hãy tin tôi đi. Ông Tài mà không bán con hổ đó, tôi chỉ là con chó… Không bằng con chó!”.

(Xem tiếp kỳ sau)

Nguyễn Như Phong

/ Năng Lượng Mới