Từ trong sâu thẳm, nó linh cảm một điều gì đó không bình thường sẽ xảy ra với con Leng. Nó muốn ở nhà, không muốn đi với ông Tài dù ông đã bảo rằng sẽ được đi săn bọn chuột núi.
Con hổ Leng (Kỳ 72) |
Con hổ Leng (Kỳ 71) |
Con hổ Leng (Kỳ 70) |
Ngay hôm sau, Hùng “chọi” cùng Túc, Trương, Hừ bàn nhau cách giết con hổ Leng. Chúng cho Hừ đi tìm hiểu trước.
Hừ đi xe ôm vào huyện, rồi đến nhà ông Tài. Vì ngày trước là kiểm lâm, nên Hừ rất thông thạo khu vực này. Tuy nhiên, với bản tính thận trọng, hắn tránh mặt tất cả mọi người. Hắn lên một khu đồi phía sau nhà ông Tài nhìn xuống. Từ trên đó, Hừ thấy rõ con hổ Leng đang đi lại thong thả và thỉnh thoảng lại cào chân lên mấy khúc gỗ trong chuồng.
***
Từ khi nhận việc đi giết con Leng, Sơn “xồm” đã tính rất kỹ. Trong tay hắn có tấm bản đồ chi tiết từng thửa ruộng, từng gốc cây to ở huyện Mường Báng và khu vực xã Mường Mun. Hắn xin được tấm bản đồ quân sự này của một cán bộ biên phòng. Sơn “xồm” còn có một cái la bàn, gắn một bánh xe nhỏ đo quãng đường, cứ di trên bản đồ là biết được quãng đường dài bao nhiêu. Bằng tính toán, Sơn “xồm” biết được từ nhà ông Tài nếu ra bến sông thì chỉ khoảng 6km và phải qua một con dốc ngắn, leo lên khoảng 1,5km, thoải xuống khoảng 3km. Như vậy sẽ có tốc độ khá nhanh ở đoạn đi xuống. Còn nếu đi đường bộ ngược ra huyện thì rất nguy hiểm. Bởi đó là đường độc đạo, lại phải qua nhiều đoạn dốc. Nếu đi đường bộ mà bị đuổi theo thì không có đường trốn thoát. Sơn “xồm” không sợ ông Tài, bởi nếu ông Tài có phát hiện ra và muốn đuổi theo thì cũng không đơn giản, ông Tài cũng không có ngựa. Điều Sơn “xồm” sợ nhất là con Lếch, bởi hắn biết một con vật tinh khôn như con Lếch sẽ sẵn sàng bám theo những kẻ đã giết con Leng của nó. Dù muốn hay không thì nếu giết con hổ, chúng sẽ để lại hơi vương vấn dọc đường. Chính vì vậy, Sơn mới phải nhờ Đạt đi xuồng đón cả bọn ở dưới bến Mom.
Hùng “chọi” truyền đạt toàn bộ ý định của Sơn “xồm” cho ba thằng còn lại, rồi đưa cho chúng một ống phóng và 5 ống thuốc mê của Trung Quốc. Loại này rất đơn giản, nhìn chỉ như một ống xì đồng bắn chim của trẻ con. Khi dùng, chỉ cần tống một ống thuốc mê có gắn sẵn kim tiêm vào nòng và thổi thật mạnh. Ống thuốc mê vụt đi như một viên đạn và cắm vào con thú… Liều thuốc mê cực mạnh sẽ làm con vật ngủ gục chỉ sau khoảng một phút.
Sau khi giải thích cho cả đám cách sử dụng, Hùng “chọi” nói:
- Đợt vừa rồi di chuyển mấy con voi ở trong miền Nam, người ta cũng phải dùng loại thuốc mê này. Tất nhiên, vận chuyển đến nơi thì cũng phải có thuốc giải độc. Còn ở đây thì không cần. Việc của chúng mày là bắn cho con hổ gục xuống, giết nó, xả ra làm 4 mảnh, rồi mỗi thằng cõng một mảnh. Tao sẽ đi cùng chúng mày và cũng sẽ cõng một mảnh.
Túc băn khoăn:
- Thưa anh, em thấy có vẻ không ổn.
Hùng “chọi”:
- Mày bảo không ổn cái gì?
Túc nói:
- Anh bảo con hổ ấy 1,4 tạ. Giết nó xong, bỏ lòng ruột, tim gan vứt đi thì cũng còn 1 tạ thịt. Một tạ mà xẻ làm 4 là mỗi người 25kg, mà cõng chạy theo đường núi 6 cây số thì em sợ là không được.
Hùng “chọi” nhăn mặt:
- Tao đã tính rồi. Chúng mày cứ yên tâm. Người ta cứ thổi vống lên, chứ con hổ không đến 1,4 tạ đâu. Tao xem trong ảnh thì chỉ khoảng 1 tạ thôi. Chúng mày lạ gì tính người Việt mình. Con cá mất là con cá to, đi câu giật được con cá chỉ nửa kilôgam, có khi nói thành 3, 4kg. Con hổ cũng vậy. Có khi chỉ mấy chục cân, cũng thổi thành một tạ. Nói cho chúng mày biết, giống hổ Đông Dương thì lấy đâu ra hổ to. Yên tâm đi! Theo tao, con hổ này cùng lắm là một tạ, thịt đi còn 70kg móc hàm thôi. Chia ra mỗi người chưa đến 20kg, làm gì mà không cõng được.
Hùng “chọi” cười khùng khục, rồi nói tiếp:
- Hôm trước đi hát karaoke, có con tiếp viên nặng tới 60kg, mà mày còn bế được nó lên cơ mà.
Túc gãi đầu:
- Thôi đành thử liều một phen!
***
Tuy nhiên, để chắc chắn, bọn Túc vẫn phải cho Hừ vào dò xét xem ông Tài đi lúc nào. Mùa này đang là mùa trỉa ngô, nên ông Tài hay phải đi nương. Mỗi lần đi là ông phải đưa con Leng vào chuồng và khóa lại. Con Leng buồn lắm, nhìn ông bằng ánh mắt cầu khẩn.
Sáng hôm ấy, ông Tài đi nương nên đưa con Leng vào chuồng.
Ông vỗ về con Leng:
- Con ạ, hôm nay ta đi đến chiều ta mới về sớm. Con ở nhà nhé!
Khác với mọi ngày, cứ thấy ông Tài đi là con Lếch muốn đi theo dù biết phải ở nhà chăm sóc con Leng, lần này thấy ông Tài đưa con Leng vào chuồng, nó cũng nhảy vào theo và nhất quyết không chịu ra.
Ông Tài ngạc nhiên, vỗ vỗ vào đầu con Lếch rồi thầm thì:
- Mày làm sao thế Lếch? Hôm nay mày phải đi với tao. Mày phải bắt mấy con chuột cho con Leng ăn.
Con Lếch nghe vậy thì hiểu chuyện, nhưng từ trong sâu thẳm, nó linh cảm một điều gì đó không bình thường sẽ xảy ra với con Leng. Nó muốn ở nhà, không muốn đi với ông Tài dù ông đã bảo rằng sẽ được đi săn bọn chuột núi. Nó rất thích đi săn chuột. Những con chuột núi béo mẫm, màu vàng nhạt, săn được cũng không đơn giản vì chúng chỉ kiếm ăn quanh cửa hang, có động là chui tọt vào. Con Lếch được đi bắt chuột núi nhiều lần rồi, nên rất có kinh nghiệm.
Thấy con Lếch có vẻ chần chừ, không muốn đi, ông Tài lại nói:
- Thôi nào, mày không thương con Leng à? Mày đi với ông, săn ít chuột về cho nó ăn. Dạo này nó ăn thịt gà, thịt bò chán rồi. Phải cho nó ăn thứ khác đi chứ.
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet) |
Nghe ông Tài nói vậy, con Lếch đồng ý ra khỏi chuồng. Nhưng khi ông Tài khóa cửa chuồng lại, nó vẫn ngần ngừ, ngần ngừ.
Đến quá nửa buổi trưa, bọn Túc đến bản Mun trong vai những người đi rừng săn thú bằng ná. Chúng mang theo một khẩu AK đã cưa ngắn nòng và hai chục viên đạn. Súng chúng để trong gùi và vứt mấy mấy củ măng lên để ngụy trang. Chúng ngang nhiên đi giữa bản, không che đậy gì cả.
Đến nhà ông Tài, thấy nhà vắng lặng, Hừ gọi bằng tiếng Hà Nhì:
- Ông Tài ơi!
Không thấy có tiếng trả lời, cũng không có tiếng chó sủa, ngay lập tức cả bọn lỉnh đằng sau, nạp thuốc mê vào ống phóng.
Đang nằm trong hang, nghe thấy có tiếng động, con Leng bò ra và nhìn thấy một nhóm người đang ở ngoài cửa chuồng. Trong nhóm này chắc chắn không có ông Tài, bọn này định làm gì nhỉ - con Leng nghĩ vậy và lao ra cửa chuồng. Đúng lúc nó chồm lên cửa, thì qua khe cửa, Hùng “chọi” thổi ống phóng thuốc mê. Chỉ có một tiềng “phụp” nhỏ phát ra, ống thuốc mê nhỏ như ngón tay có gắn chùm lông chim ở sau đã lao thẳng vào gần cổ con Leng..
Con Leng thấy nhói lên, nó gầm lên một tiếng dữ dội, nó vung chân trước tát vào thành chuồng. Rồi nó vùng lao ra, lấy chân cào cào ống thuốc mê… nhưng chỉ một thoáng là nó thấy bốn chân mềm nhũng, một màn sương đục bao trùm tất cả… Nó nhũn người đổ vật xuống.
Nhanh như cắt, Hùng “chọi” và Túc lấy kìm cộng lực bấm khóa. Chúng khép cửa chuồng lại và chỉ bằng một nhát dao, Trương đâm qua nách, trúng tim con Leng. Con Leng giật lên mấy cái, rồi chết luôn.
Như một bọn đồ tể thành thạo, bốn thằng phanh con Leng ra.
Hùng “chọi” nhìn thấy Túc lôi từ trong bụng con Leng ra một cái bọc mấy con hổ con đang giãy giụa thì nói:
- Hay quá! Lại có món hời rồi. Bọc ngay bọn hổ con lại. Hổ bao tử mà ngâm rượu thì quý vô cùng.
Nhìn Hừ và Túc run lẩy bẩy, Hùng “chọi” quắc mắt:
- Mẹ chúng mày! Có làm nhanh lên không thì bảo!
Vậy là như những viên đạn đã rời khỏi nòng, 4 thằng thấy cần phải làm càng nhanh càng tốt. Chỉ trong khoảng 10 phút, chúng đã lôi hết bộ lòng ruột, rồi phanh con Leng thành 4 mảnh, cho vào bao nilon quấn lại, bỏ vào gùi, phủ lá cây lên rồi gùi đi.
***
Lúc ấy, ở trên nương ông Tài đang chọc lỗ trỉa ngô, nhưng không hiểu sao lòng cứ nóng như lửa đốt. Ông cảm thấy có một điều gì đó bất thường xảy ra, nhưng không giải thích được. Con Lếch cũng vậy. Mọi khi được lệnh đi săn là nó chạy mất hút, nhưng lần này nó cứ loanh quanh bên cạnh ông, bảo nó đi săn, nó cũng không đi.
Bỗng dưng ông Tài nghĩ đến con Leng.
Ông nhủ thầm:
- Hay là hôm nay con Leng đẻ?
Nghĩ vậy, ông nhớ lại hôm qua, ông mới nặn vú nó, sữa còn hơi trong. Hổ cũng như chó, trước khi đẻ là sữa đục lắm rồi và có mùi thơm.
Càng nghĩ đến con Leng, ông Tài càng thấy những cơn sóng cuộn lên khiến lòng nóng rực.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông bảo con Lếch:
- Mày chạy về nhà xem con Leng như thế nào. Nếu thấy nó đẻ thì chạy ra đây báo cho ông biết.
(Xem tiếp kỳ sau)