Bằng những câu hỏi khéo léo, lúc thì đi từ gần đến xa, lúc thì đi từ xa đến gần, Trung tá Minh đã xóa đi được sự cảnh giác của Đạt và xâu chuỗi lại những lời nói thì lộ ra rằng, Đạt có quen biết không chỉ với tên Túc mà còn với hai tên nữa. Rồi Đạt cũng nói rằng đã nghe thông tin có một bọn nấu cao và thợ săn tìm cách giết con hổ.

Con hổ Leng (76 tin)
con ho leng ky 66 Con hổ Leng (Kỳ 65)
con ho leng ky 66 Con hổ Leng (Kỳ 64)
con ho leng ky 66 Con hổ Leng (Kỳ 63)

Theo báo cáo của Phòng Cảnh sát hình sự, trong tất cả các bản khai, ông Tài tuyệt nhiên không khai về nơi giấu xác con hổ. Anh em điều tra động viên thế nào ông cũng nhất quyết nói có chết cũng không khai nơi chôn con hổ. Nhưng, có một lần, ông nói với một cán bộ điều tra rằng đã thả con hổ xuống sông Đà, bây giờ nó trôi về đâu thì chỉ có dòng sông mới biết.

Nhưng anh em vẫn không tin ông Tài đã thả những mảnh xác con hổ xuống dòng sông Đà, bởi lẽ ông thương xót nó thì sẽ chôn nó ở một chỗ nào đấy. Có người lại nghĩ rằng, nếu chôn con hổ, không khéo bị phát hiện thì người ta lại đào lên, lấy xương nó đi nấu cao. Vì thế, việc ông chặt xác con hổ ra làm bốn mảnh thả theo dòng nước lũ là có lý.

Vụ án được Phòng Cảnh sát điều tra Công an tỉnh ra quyết định khởi tố điều tra và để tăng nhanh tốc độ điều tra, đồng thời truy bắt những đối tượng đang bỏ trốn, công an tỉnh quyết định lấy lời khai của Hoàng Văn Đạt ngay trong bệnh viện. Đạt bị thương không nặng lắm, viên đạn CKC chỉ xuyên qua phần mềm ở đùi, nhưng không hiểu sao anh ta luôn tỏ ra như trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Anh bác sĩ Trưởng khoa Cấp cứu nói với Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Trung tá Minh rằng:

- Chưa thấy có bệnh nhân nào quái gở như ông này. Bệnh viện chúng tôi hiểu hơn ai hết về mức độ của vết thương, đúng là có mất máu một ít và cũng có nguy cơ bị nhiễm trùng bởi vì lúc bị bắn, anh ta ngã lộn xuống nước và trôi đi một đoạn nên nước đã ngấm vào vết thương. Bây giờ thì hết nguy cơ nhiễm trùng rồi, nhưng suốt ngày anh ta cứ đòi hỏi là phải có bác sĩ trực ở bên cạnh.

Trung tá Minh hỏi:

- Thế trước đây anh ta có tiền sử về bệnh tật gì không?

Anh bác sĩ lắc đầu:

- Lục lại các hồ sơ khám chữa bệnh của anh ta thì không có gì, cũng có hai lần phải vào viện vì sốt xuất huyết và viêm phế quản. Các chỉ số xét nghiệm trong máu đều cơ bản bình thường, duy chỉ có hàm lượng mỡ máu và đường trong máu là rất cao.

Một sĩ quan cảnh sát điều tra đứng bên cạnh nói chen vào:

- Em nghe nói tay Đạt này bị chứng bệnh tâm thần phân liệt, thể hoang tưởng chi phối.

Trung tá Minh nhíu mày hỏi lại:

- Thể hoang tưởng chi phối là sao?

con ho leng ky 66
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)

Anh cán bộ cười:

- Nghĩa là lúc nào cũng cảm thấy mình đang bị người khác rình rập, hãm hại, thậm chí đến mức nước uống Lavie mua về nhưng anh ta cũng bắt phải đun sôi lên rồi mới uống. Đi ăn uống tiệc tùng ở đâu bao giờ cũng có tay trợ lý ngồi bên cạnh, rượu hắn nhấp thử trước, đồ ăn tay trợ lý cũng phải nếm trước. Rồi thậm chí đi công tác phải dùng hai ôtô, đang đi xe này lại chuyển sang đổi xe khác, rồi còn đề nghị với Phòng Cảnh sát công an tỉnh là cấp thêm cho anh ta một biển số nữa để có thể thay đổi biển số xe... Hình như tay này ảnh hưởng của phim tình báo nước ngoài thì phải.

Anh bác sĩ nghe thấy thế thì “à” lên một tiếng rồi nói góp:

- Thảo nào từ hôm vào đây, cái gì anh ta cũng hỏi “có đảm bảo không?” và đề nghị tất cả các loại thuốc, thực phẩm, thức ăn cho anh ta đều phải giữ mẫu lại. Rồi anh ta lại nói rằng, đang có nhiều kẻ tìm cách hãm hại bởi vì chống tiêu cực nhiều quá, bắt bọn lâm tặc nhiều quá.

Minh dẫn một tổ cảnh sát điều tra tới bệnh viện gặp Đạt, anh nói rất nhẹ nhàng:

- Anh Đạt ạ, chúng tôi cũng nghĩ rằng, trong việc bắn chết con hổ của ông Tài thì anh chẳng liên quan gì, bởi vì từ khi ông Tài nuôi con hổ anh cũng là người quan tâm giúp đỡ ông ấy.

Đạt nở nụ cười tươi rói, vội vã gật đầu:

- Nói thật với các anh, nếu như tôi không có thái độ ủng hộ quyết liệt về việc nuôi con hổ thì cấp trên đã tịch thu từ khi nó còn bé rồi.

Trung tá Minh nói:

- Vâng, cả tỉnh ai cũng biết điều ấy. Nhưng bây giờ thế này, để chúng tôi truy bắt mấy thằng đã giết con hổ của ông Tài, anh có thể giúp chúng tôi mấy việc nhỏ được không?

Đạt suy nghĩ một lát rồi bảo:

- Các anh cứ hỏi, nhưng tôi đang mệt lắm nên hỏi gì thì hỏi ngắn thôi.

Một anh cảnh sát kín đáo mở máy ghi âm, còn Trung tá Minh thì lấy quyển sổ tay ra ghi. Minh hỏi:

- Hôm đấy sao anh lại dừng xuống ở chỗ bến lâu vậy, có người nói là anh đỗ ở đấy những hai tiếng đồng hồ?

Đạt cười:

- Hỏi như vậy là các anh nghi tôi rồi đấy, nhưng thôi tôi nói luôn, tôi đi lên trạm kiểm lâm ở thác Mấn. Làm việc xong thì về chỗ bến đấy để câu. Sở dĩ tôi câu ở đấy là vì trước đây cũng đã có lần tôi câu được con cá lăng hơn chục cân. Ở đấy có một vụng nước bẩn, cá tụ về nhiều.

Minh nở nụ cười tươi rói:

- Đúng rồi, tôi biết cái vụng nước đấy. Nghe nói ngày xưa có ông đồn trưởng đồn biên phòng đã câu được con cá lăng đến 40 cân. Thế hôm đấy anh có câu được con nào không?

Đạt nói:

- Câu được một con khoảng hơn hai cân. Tôi đang định về thì có mấy người vác bao tải xuống rồi xin đi nhờ về huyện.

Minh hỏi luôn:

- Vậy là anh cho đi nhờ?

Đạt gật đầu:

- Anh bảo ở vùng này, đường sá xa xôi heo hút như vậy, cho đi nhờ xe, nhờ xuồng là chuyện bình thường.

Trung tá Minh gật đầu:

- Đúng rồi. Thế mấy đứa đấy anh có quen không?

Đạt nói:

- Tôi chỉ biết lờ mờ có một thằng tôi đã từng gặp. Hình như tên nó là Túc hay Trúc gì đấy. Sở dĩ tôi biết là vì có lần tôi bắt nó buôn gỗ lậu, nên tôi có nhớ mặt nó, còn những đứa khác tôi không biết.

Bằng những câu hỏi khéo léo, lúc thì đi từ gần đến xa, lúc thì đi từ xa đến gần, Trung tá Minh đã xóa đi được sự cảnh giác của Đạt và xâu chuỗi lại những lời nói thì lộ ra rằng, Đạt có quen biết không chỉ với tên Túc mà còn với hai tên nữa. Rồi Đạt cũng nói rằng đã nghe thông tin có một bọn nấu cao và thợ săn tìm cách giết con hổ.

Cuộc nói chuyện vừa như hỏi cung kéo dài một tiếng. Trước khi về, Trung tá Minh nói:

- Anh cứ nghĩ kỹ đi, giúp chúng tôi. Vụ án này rất nghiêm trọng. Ông Tài đã khai ra hết rồi. Vấn đề bây giờ là phải tìm cho ra các băng nhóm tội phạm về săn bắn thú quý hiếm.

Đạt gật đầu:

- Đúng đấy, tôi thấy thú quý hiếm ở tỉnh mình sắp hết sạch rồi, buồn lắm.

Trên đường trở về cơ quan, Minh nói với hai cán bộ điều tra đi cùng:

- Tôi linh cảm, trong vụ án này tay Đạt không thể là người vô can và việc bọn nào đó giết con hổ dứt khoát có sự tham gia của anh ta. Tôi đã hỏi ở chỗ trạm kiểm lâm thác Mấn rồi, anh em cho biết là chỉ nghe Chi cục trưởng sẽ đến trạm, nhưng hôm đó không vào trạm. Mặc dù anh em chuẩn bị đón tiếp cẩn thận và đã thịt một con chó để làm cơm. Anh em chờ từ sáng mà không thấy. Vậy là có khả năng như thế này, nhóm tội phạm đã bày mưu tính kế giết con hổ Leng và Đạt là người tiếp tay cho chúng bằng cách đi xuồng đến để đón. Bởi mang xác một con hổ nặng hơn một tạ đi như vậy là rất không đơn giản. Điều đáng tiếc là tay lái xuồng đã bị bắn chết. Nếu như Đạt đi xuống kiểm tra công tác thì không thể đi một mình mà phải có cán bộ ban nọ, phòng kia đi theo, chí ít cũng phải ba, bốn người, đằng này lại đi một mình. Việc của chúng ta bây giờ là phải lùng bắt bằng được bọn đang lẩn trốn. Trong số các đối tượng đang trốn thì nổi lên nhất là thằng Túc.

(Xem tiếp kỳ sau)

Nguyễn Như Phong

/ Năng Lượng Mới